Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố
Phan_2
– Muốn gặp Kevin, đi cùng tôi. – nhóc quay sang tụi nhỏ.
Nhỏ hất đầu ra hiệu ý nói. “Ta biết rồi! Ngươi dẫn đường đi! Lắm chuyện!”
Nhóc im lặng leo lên xe dẫn đương.̀
– Ê! Anh đi xe! Tụi này đi xe “căng hải”! Đi theo bằng niềm tin hử!? – nhỏ hét.
Nhóc suy nghĩ một hồi hất mặt với lũ đàn em :
– Cho họ mượn 2 chiếc.
CHAP 7
Brừm brừm.
Trên con đường tối đen hun hút kéo dài từ thành phố đến ngoại ô. Không mấy người giờ vội vã về nhà quây quần cùng gia đình. Có ba chiếc môtô xé gió chạy vụt qua hàng cây ven đường khiến nó có chút xào xạc.
Tiếng rồ ga xe thấu trời.
Tiếng lao vun vút như vũ bảo.
Khiến đoạn đường vừa tối, vừa vắng này hôm nay bỗng trở nên đáng sợ bội phần.
Nhóc dẫn tụi nhỏ đi hồi lâu, thì dừng lại trước một biệt thự màu đen tuyền.
Căn biệt thự rộng, to, còn màu đen, như chìm hẳn vào màn đêm nơi đây.
Nhóc búng tay một cái, cánh cửa nặng nhọc mở ra, cứ như cánh cổng của một tòa lâu đài tráng lệ nào đó
Nhóc lại tiến xe vào phía trong.
Ken theo sau.
Nó níu áo nhỏ :
– Này! Biết là cậu và Ken toàn là hàng cao thủ, nhưng tụi mình vào hang ổ của tụi Dark như vậy tớ vẫn thấy không ổn. Nhỡ có chuyện gì, solo thì còn được, lỡ tụi đó chơi hèn thì tụi mình làm sao?
– Ừ! Nhưng tụi đó không ngốc đâu! Tớ đứng đầu băng Telk, cậu là thiên thần đối với Julia, Ken quan hệ rất rộng trong giới giang hồ. Tớ, cậu với Ken mà có chuyện gì, thì cái băng Dark này sẽ ra sao, cậu biết đó. – nhỏ giải thích, trấn an nó, tay vẫn điều khiển xe chạy vào trong.
Nó thở dài.
Cánh cổng sau lưng khép lại. Nó nhìn một khoảng đen trước mặt, ánh sáng duy nhất lọt vào mắt nó là đèn xe… Chẳng lẽ… chủ nhân căn nhà không mở đèn?
– Ý gì đây? – nhỏ lầm bầm chửi.
Trong nhà tối thui. Nó nheo mày.
– Josh? Gì đây? – Ken thở hắt.
– Tôi cũng không biết nữa? Bình thường tụi này toàn họp ở đây mà?! – nhóc cười khổ, không biết anh dự định làm gì??
Đèn vụt sáng, nhóc đọc tờ giấy trên bàn, cười cười. Anh và hắn đang trên sân thượng, thật lắm chiêu. Đã hẹn với con gái mà còn…
Nhóc lại chán nản mò lên. Nhỏ khó chịu ra mặt, hừ giọng:
– Không thích gặp đây chả ép, tự kiếm cách khác! Làm như ta đây không có tự trọng ý! Về!
– Có lý do cả mà! – nhóc thở dài, xuống nước.
– Lý do! Lý trấu! Lũ con trai như vậy tôi chúa ghét! – nhỏ tức xì khói, không một tiếng xin lỗi, còn cãi bướng – Hèn hạ! Chỉ giỏi đổ lỗi thôi!
– Ai cần cô thích! – nhóc nhếch mép.
– Thế à. Thế ai ban nãy nhìn tôi trân trân ra thế?! Chả phải… thích tôi rồi đấy chứ?
– Cái gì?… Chỉ là lâu quá không đi sở thú, thấy có một con khỉ ngoài đường tò mò ngắm thôi.
– Khỉ hử? Cũng được! Vậy đừng trách sao tôi hóa thành khỉ để xử lý anh! – nhỏ nghiến răng ken két.
Ken với nó rùng mình. Coi hai đứa này cãi nhau như coi phim xi nê 6D vậy. Toàn làm chuyện khác ngươi.
CHAP 8
Nhỏ nhảy đến định xử lý nhóc như “lời nàng đã hứa” thì có tiếng tằng hắng khẽ phát ra trên góc tối của cầu thang.
Hắn từ từ xuất hiện, vẻ mặt u tối, lạnh lùng hiện ra.
Nó bất giác đỏ mặt. Tuy ngày hôm đó, nó chỉ thấy được mặt hắn lướt đi, qua ánh đèn mờ trong bar khi hắn đạp tên háo sắc, nhưng khuôn mặt này nó không thể nhầm lẫn.
Nó khẽ cười nhìn hắn, không ngờ, lại gặp lần thứ hai trong hoàn cảnh oái oăm như vậy!
Hắn bắt gặp ánh cười của nó dành cho hắn. Tim hắn trễ đi một nhịp. Hắn nhận ra nó. Nó là cô gái yếu đuối, nhưng cũng rất mạnh mẽ hôm ở bar. Nó là người bạn cùng bàn của hắn. Là người hắn lén ngắm khi giả vờ gục xuống bàn ngủ. Là người tìm cách bắt chuyện với hắn một cách vụng về. Làm hắn phải cười thầm.
– Đừng phá nhà tôi. – hắn cau mày.
– Ớ! – nhỏ dừng nắm tóc nhóc, đơ mặt ra.
Nó nhìn nhỏ lắc đầu. Biết nhỏ mê trai, nhưng chả phải người như nhóc mới giống gu bạn trai của nhỏ chứ. Sao giờ lại ngơ mặt ra mà nhìn hắn?
– Ế! Hoàng tử! Hoàng tử của cậu kìa Hana ới! – nhỏ thét to, tay đã rời khỏi cái đầu đang xù lên của nhóc.
– Hả!? – nó và hắn đồng thanh.
– Thì tên này là cái tên lớp mình đẩy cho vai hoàng tử đấy!
– Hơ… – nó và hắn đứng hình một lượt.
Nó ngạc nhiên khi hắn là cậu bạn bí ẩn ngồi cạnh nó. Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Lần gặp ở bar, nó đã cảm thấy hắn rất quen thuộc mà!
Còn hắn bất ngờ vì vai diễn, cả chuyện nó KHÔNG HỀ NHỚ MẶT HẮN – NGƯỜI NGỒI CÙNG BÀN VỚI NÓ trong 3 ngày. Lúc đầu, hắn định sẽ xuất hiện thật… ngầu, lại bị nụ cười của nó làm cho ngẩn ngơ, lại gặp phải chuyện đó.
– Josh này, hình như anh học bên 11A2 nhỉ? – nhỏ hỏi trong lúc chờ nó với hắn ổn định thần kinh.
– Cô học chung trường với tôi sao? Thảo nào nhìn quen quen.
– Nên anh mới nhìn tôi như thế chứ gì?
– Thì ờ… Còn vi ̀tại tôi… – nhóc gãi đầu bối rối.
– Stốp! Tôi là đồ thừa á?! Hai cái cặp này thôi bối nhìn nhau đi nhá! – Ken đứng yên nãy giờ tức tối hét lên.
– À! Các cô có quà trên sân thượng đấy! – hắn nói, rồi hấp tấp quay đi, che khuôn mặt đỏ bừng.
Nó cúi gằm mặt lẳng lặng đi theo hắn.
Nhỏ tung tăng đến khoát tay nó, đi theo.
Ken cũng nhăn nhó đi theo.
Nhóc nhìn Ken cười gian.
CHAP 9
Sân thượng ban đêm lộng gió. Đêm không sao. Trời đỏ, báo hiệu sắp mưa.
Sân thượng đúng là… sân thượng.
Bốn góc là bốn cây đèn, giống dạng đèn đường kiểu phương Tây cũ. Có vài cây đèn chùm rực rỡ được treo lên. Dây và đèn màu quấn quanh lang cang cũng kiểu như thời cổ xưa.
Giữa là một bộ bàn ghế, được cách điệu rất đẹp và trang trọng. Cách bày trí khiến người ta liên tưởng đến phòng khách.
Trên chiếc ghế dài, có người con trai khoác lên mình màu trắng thanh khiết, ánh mắt mơ màng nhìn vào khoảng không đen thẳm. Hình ảnh đối lập trông thật bắt mắt. Chưa kể đến khuôn mặt đẹp trai của người đó.
Anh ngồi đó. Cô nằm gác đầu lên đùi anh ngủ, trên người đắp hờ chiếc chăn màu đen. Khuôn mặt cô trang nhã.
– Á! Ju… Ju… li… – nó lắp ba lắp bắp vì ngạc nhiên với sự có mặt của cô ở đây.
– Julia? – nhỏ nói luôn chứ chả có ấp ớ như nó.
– Chậc. – anh nhún vai thở dài.
– Cô ấy ngủ gục trước… – hắn nói chưa hết câu, đã bị nó tát cái bốp vào mặt.
Hắn thẫn thờ nhìn nó. Nó trừng mắt nhìn lại hắn. Ánh mắt nó hằn lên sự đau đớn. Lâu rồi nó mới đánh một ai đó bởi khi chính nó khiến người khác bị thương, nó cũng tổn thương không kém. Nó gằn giọng cười khổ:
– Ra người của băng Dark là thế?
– Không phải! Thật ra…
– Darkness! Anh biết cô ấy là Julia chứ? – nhỏ cắt lời hắn.
– Ừ. Tôi đã từng gặp Julia trên trường.
– Anh biết cô ấy là người của Telk?
– Phải!
– Julia?! – Ken đến gọi cô dậy.
Cô mơ màng tỉnh dậy.
– Julia? Cậu có sao không? – nó đến bên cạnh cô, khóc bù lu bù la.
– Hơ… – cô dụi mắt, vẫn chưa định hình được đã có chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ cô đang đi trên đường thì bị chụp thuốc mê.
– VỀ! – nhỏ nghiến răng ken két – Đó là điều Dark muốn! Dark sẽ có điều đó. Nó là quá tốt cho đấng nam nhi hèn hạ các người. Chết tiệt! Đi thôi!
Ken lẳng lặng rời đi.
Nó đỡ cô mặt đỏ phừng phừng do phát hiện anh ngồi cạnh, nhìn cô chăm chú.
– À quên! Cho mượn xe luôn. Mai lên trường trả cho! – nhỏ sau khi ra tới cổng mới chợt nhớ ra mà chạy ngược lên lại sân thượng.
– Cái… – nhóc đơ mặt nãy giờ lên tiếng khi tụi nhỏ đã rời đi.
– Thật là… – anh thở dài.
Chỉ có hắn là đứng hình. Đã từng có ai dám đánh hắn đâu, thậm chí còn không động được vào hắn, chứ đừng nói là cho hắn một bạt tay.
Hắn sock.
Anh và nhóc biết thế nên lẳng lặng đi xuống lầu.
Đúng là khi xử lý xong việc ở bar, hắn và anh đã về nhà hắn, thì thấy cô ngồi dưới đất tựa đầu vào cổng nhà hắn mà ngủ. Anh nhận ra cô. Sợ cô cảm lạnh, anh đem cô vào nhà. Nghe thấy nhỏ đang muốn gặp hắn, nên kêu tụi nhỏ đến đem cô về. Thế mà lại hiểu lầm lung tung cả lên.
Gió đêm lùa vào mái tóc của hắn khiến chúng rối cả lên. Gió lạnh, thôi thì để gió hạ nhiệt cái đầu của hắn.
Cô, nhỏ, nó và Ken về nhà nó, chuẩn bị cho một cuộc chiến mới.
CHAP 10
Khi mọi người đã yên vị ở nhà nó, cô bị tra khảo như tù nhân bởi hai con bạn.
– Này! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với cậu?
– Thì tớ đang đi bộ về nhà, đột nhiên cảm thấy gì đó, nên quay phắt lại, không ngờ lại thấy có ai đó chụp thuốc mê. – cô vừa kể vừa chau mày suy nghĩ.
– Cậu còn nhớ là ai không?
– Là ai thì không biết! Chỉ nhớ là người đó có một cái sẹo to ở chân mày. Tay có đeo một chiếc nhẫn, thiết kế rất lạ!!
– Trai hay gái?
– Trai.
– Được, tớ sẽ giết tên đấy! Cho dù có là ông trùm Kevin đi chăng nữa! – nhỏ đập bàn khiến cái bàn xém xíu là gãy…
– Julia! Chị phát thảo cho em xem thử! – Ken chống cằm suy nghĩ nãy giờ lên tiếng.
– Xem gì?
– Chiếc nhẫn.
Sau 10 phút, với cái khéo tay cộng với trí nhớ tuyệt đỉnh siêu phàm thì một chiếc nhẫn đã được mô phỏng với kích thước cực đại trên giấy.
Ken giật mình:
– Băng Hirs?
– Hirs? Không phải tụi Dark à? – nhỏ khó hiểu hỏi.
– Cũng có thể Dark thuê tụi Hirs! Mà cũng có thể, Dark hợp tác với Hirs chống lại Telk tụi mình. – nó phán một câu xanh rờn.
– Tớ không nghĩ vậy đâu! Nếu hợp tác như vậy thì Dark đâu được lợi gì! Nhất là những trường hợp như thế, Kevin đâu có đến nỗi ngu ngốc để mình bị lợi dụng chứ?! – cô bác bỏ ý của nó.
– Dark cũng không đứng sau thuê Hirs đâu! Nếu đã là thế, thì cứ việc giữ Julia làm con tin rồi ngầm phá hoại mình. Sao lại công khai gọi tụi mình đến để phải ăn một cái tát như vậy?? – nhỏ nói. Nói nhiều, nhưng lâu lâu mới được một câu nghiêm túc.
– Ừ! Lý lẽ hay đấy! – nó cười vật vã.
Ken nhìn nó cười mặt thoáng đỏ.
– Này! Có người phải xin lỗi đấy nhé! – cô cười nửa miệng liếc nó.
– Gì… chứ? – nó đỏ mặt cúi nhìn… chân bàn.
– Nhé! Hehe. – nhỏ với cô đồng thanh.
– Không! – nó hét.
– Ơ! Lần đầu tiên thấy Hana bướng luôn đấy! – Ken nói, rồi lại đỏ mặt.
– Phải! Hana bình thường nghe lời lắm cơ mà! Đánh người ta một cái như thế, tớ dám chắc cậu là người đầu tiên đánh được Kevin đấy! – nhỏ toe toét cười.
– Này! Xin lỗi đi. Nói với hắn về kế hoạch của Hirs là cố gắng làm Dark và Telk đối đầu nhau! Bảo hắn cứ vờ là đang gây tranh với Telk. Rồi từ từ xem động tĩnh của tụi kia. – cô phán một câu xanh rờn, ngáp ngắn ngáp dài, rồi sang luôn phòng cạnh bên… ngủ.
Nhà nó to mà pama nó cũng chẳng mấy khi về nhà, nên có hẳn phòng riêng cho nó, cô, nhỏ. Thậm chí có cả một căn phòng rộng còn hơn một căn nhà to của người ta. Căn phòng này là để hôm nào ba đứa thích thì cả ba nhảy vào ngủ cùng một chiếc giường rồi tám thâu đêm.
Nhỏ cũng về phòng – kế phòng cô.
Nó thở dài. Ken đột nhiên cầm tay nó.
– Không muốn xin lỗi cũng được!
– Hừm. Không thể vì lợi ích bản thân mà làm hỏng việc lớn được! – nó cười khổ nhìn Ken, rút tay nó ra, nhưng Ken càng nắm chặt hơn.
– Khi nào gặp hắn để xin lỗi thì gọi cho tôi! – Ken nói rồi rời đi.
Nó nhìn theo, tim đập rộn ràng. Ra là Ken chững chạc hơn nó tưởng.
CHAP 11
Sáng hôm sau, tại New Star…
Suốt từ tối hôm qua đến giờ, nó cứ suy nghĩ mãi. Làm sao gặp được hắn mà nói xin lỗi cơ chứ
– Gez – nó thở hắt ra, sáng lúc vừa ngủ dậy, thì chả thấy cô với nhỏ đâu.
Nó vào lớp, trưng khuôn mặt mệt mỏi.
– Ủa? Sao lớp mình tự nhiên nhiều con gái bu cái gì ý nhỉ? – nó tự hỏi, rồi giật mình, tự cảm thấy bản thân nó gặp chuyện không ổn!!
Nó định quay lưng chạy đi thì có một giọng nói khiến nó run run quay lại.
– Chào Hana! Công chúa của ta!
– Chào… Ke… – nó nói tới đó rồi im bặt. Nó nhận ra xung quanh toàn sát khí. Mấy bạn nữ sinh ngắm hắn nãy giờ chuyển qua… ‘ngắm’ nó, bằng ánh mắt ‘yêu thương’.
Hắn là hotboy cơ mà. Ba ngày đầu đi học, hắn nhận được bao nhiêu lời tỏ tình, hắn từ chối bao nhiêu người chính hắn cũng không nhớ.
Ở New Star, anh được gọi là Sunny Prince bởi nụ cười tỏa nắng như thiên thần đem phúc đến cho trần gian; nhóc có biệt danh là Play Boy bởi chỉ cần nhóc nhếch môi thì con gái ngã rạp, cũng bởi số lượng fan nữ, hay số lượng bạn gái; hắn có cái tên Hot Boy vì hắn thực sự nóng tính, lại lạnh lùng, nhưng chỉ cần thích, hắn có thể cưa đổ bất kì ai…
Hôm nay mấy bạn nữ sinh ‘hiền thục, nết na, thùy mị’ kia không biết bắt thông tin từ đâu ra mà với tốc độ khủng khiếp, chạy đến nhìn hắn với đôi mắt hình trái tim to chảng.
Nó tặng hắn ánh mắt hằn hộc nhất. Hắn không hiểu tâm trạng của nó, còn đệm thêm vào câu nói, như châm dầu vào lửa.
– Tới lớp sao không vào chỗ ngồi, còn định đi đâu thế?
– Kệ tôi. – nó nói, nhưng vẫn về chỗ ngồi im.
Hắn ngồi xuống chỗ của hắn – cạnh nó.
– Hey!
– …
– Hana!
– S… Sao? – nó bẽn lẽn nhìn về phía hắn, mắt trợn ngược.
– Cùng cố gắng nhé!
– Cố gì?
– Vở kịch ý! – hắn nheo mắt.
– Vở kịch nào cơ? – nó lại quên.
– Ôi… – hắn cúi mặt xuống bàn ra chiều đau khổ lắm – Là “Thiên thần và ác quỷ” ý! Trời ạ! Cô không nhớ! Thật sự là không nhớ!?
– À! Ra là nó… – nó nói, rồi giật mình, nó nhớ ra là nó cũng quên là bản thân nợ ai kia một lời xin lỗi.
Nhưng với hiện trạng là xung quanh nó và hắn đang nói chuyện, những cô nàng vệ tinh của hắn cứ́ chăm chú từng lời nói, cử chỉ của hai bạn trẻ, chẳng lẽ nó lại đem chuyện của hai băng ra mà nói. Đành để dịp khác vậy!
– Này! Hana và Kevin! – nó bị kéo về từ những suy nghĩ sâu xa bởi giọng nói của cô nàng lớp trưởng lớp nó, cũng là người chủ trì vở kịch lần này.
– Sao thế? – hắn im lặng để nó đáp.
– Vì vở kịch lần này đa số các cảnh diễn đều hai nhân vật chính cùng nhau, vậy nên sau giờ học ý, hai cậu sang nhà nhau để tập được không? Tuần sau chúng ta thi rồi! – cô nàng lớp trưởng tuôn một tràng rồi bỏ đi, để lại nó với hắn ngơ ngác.
Hắn nhìn nó. Nó nhìn hắn.
Tất cả fan của hắn mắt tóe lửa nhìn nó.
– Sau giờ học sang nhà tôi. Dù sao tôi cũng muốn đóng góp gì đó cho tập thể! – nó mỉm cười nói, khiến hắn ngây người nhìn nó. Nó khác nào những thiên thần mà hắn vẫn thường thấy trong truyện tranh. Tuyệt đẹp!
– Cùng đi bộ đi! – hắn nói, đột nhiên, hắn muốn bên cạnh nó nhiều một chút.
– Okie! – nó nháy mắt.
CHAP 12
Cô đi học một mình. Mắt lờ đờ, cô phóng ngay ra sân sau nằm lên thảm cỏ xanh mướt, vươn vai, hít thở bầu không khí trong lành.
– Ở nhà cũng không bằng ở đây! – cô nhếch mép rồi tựa lưng vào gốc cây nhắm mắt lại, định sẽ đánh một giấc nhưng lại bị phá đám.
Cô nghe tiếng cười khẽ trên cây, thì ngước lên nhìn. Cái thứ đập vào mắt cô đầu tiên là cái bản mặt của ai đó đang cười mỉm.
Cô nheo mày một lúc rồi nói đúng một từ hoàn toàn không ăn nhập gì với hoàn cảnh hiện tại.
– Hai mặt?!
– Cái gì cơ… – người đó cứng họng, tuột xuống từ trên cây.
– Darkness thì làm gì ở đây?! – cô nhếch môi nằm xuống lại thảm cỏ nhắm mắt lại.
Anh tuột xuống, nhìn cô ngạc nhiên, ánh mắt thoáng tia cười, nhưng vội nghiêm nghị trở lại.
– Cô thích ở đây sao?
– Anh nghĩ sao? – cô vẫn nhắm mắt mà nói.
– Tôi thấy thế.
Cả hai cùng chìm vào im lặng. Cô không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ một cách yên bình đến nỗi không nghe được hồi chuông nào, ngủ luôn đến tan học, mà anh ngồi cạnh cũng chẳng nói gì chỉ nhìn cô.
Sau đó, anh mỉm cười, kéo đầu cô dựa vào vai mình, cũng nhắm mắt lại thiếp đi.
Cô sau khi tỉnh lại thì giật mình vì trời đã sụp tối. Bầu trời ánh lên tia đỏ. Ánh hoàng hôn nhuộm buồn. Cô nhìn anh bên cạnh, hơi cau mày, rồi đứng dậy bỏ đi, để anh ngồi đó.
Sau khi cô bỏ đi thì anh từ từ mở mắt, cau mày nhìn theo cô, miệng mấp máy không thành tiếng :
– Đồ lạnh lùng!
Anh đứng dậy định bỏ đi thì có một vật nằm ở cạnh bên thu hút sự chú ý của anh. Anh cười khẽ :
– Ngốc quá!
Cùng lúc đó ngoài cổng chính :
– Hơ… cái cặp của mình.
Cô nói cho có lệ chứ khuôn mặt chả có sắc thái gì. Cô lắc đầu ngao ngán với cái tính đãng trí của mình :
– Kệ vậy! Quên thì vứt.
Cô về. Anh thấy hết cái vô lo của cô. Đi theo cô.
CHAP 13
Nhỏ ra khỏi nhà đầu tiên. Tung tăng đến trường, miệng ngân nga hát vì nhỏ có chuyện vui.
Lâu lâu nhỏ mới có trò chọc ghẹo nó nên tận dụng hết sức mà quậy.
Nhỏ đi bộ, quên luôn việc trả hai chiếc xe “thân yêu” của tụi Dark, thuận chân đá cục đá nhỏ trước mũi giày theo thói quen.
Vút. Cục đá bay cao rồi “đáp” xuống đầu của ai đó, mà ai đó đó, nhỏ vừa thấy đã nhếch mép cười đểu, thầm nghĩ chẳng lẽ nhà nó gần nhà tên đó? Mà tên đó không ai xa lạ ngoài…
– Josh. – nhỏ nghiến răng chào nhóc.
– Cô… CÁI ĐẦU CỦA TÔI!!! – nhóc hét to, làm nhỏ phải quay mặt đi chỗ khác mà bịt kín lỗ tai lại. – Đền cái đầu cho tôi!
– Hehe! Ăn ở sao mà sáng ra đã
chịu đòn!
– Cô chứ ai! Là cô gây ra mà! Đền mau.
– Tại sao?! Không thích! Làm gì nhau!
– Tôi sẽ kiện cô!
– Ơ! Anh ngộ ghê! Sao nào, anh nhìn quanh đây đi! Có ai làm chứng cho anh nào! Cũng không có vật chứng gì cho thấy là anh đã bị tôi làm ra như thế cả!
– Cô nói ngang thế đó hả? Khuôn mặt đẹp trai này mà bị gì thì sao?! May là (chỉ có mới) vào đầu đấy!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian